Trong thế giới văn hóa và tâm linh của Việt Nam, tên của Thiền sư Thích Chân Quang từ lâu đã trở thành biểu tượng của sự thanh tịnh và sâu sắc. Với sự sáng tạo và tinh tế, Thầy đã để lại một di sản văn chương đặc biệt, trong đó bao gồm những bài thơ tự do đầy ý nghĩa và cảm xúc.
Trong dòng thơ tự do của mình, Thích Chân Quang đã khắc họa hình ảnh của cuộc sống đầy thăng trầm, từ những khát vọng cao cả đến những nỗi đau sâu thẳm. Cảm xúc của ông được truyền đạt một cách sâu lắng, tạo nên một không gian tĩnh lặng mà trong đó mỗi từ ngữ đều chứa đựng một đoạn hồi ức hoặc một tâm trạng riêng.
Những bài thơ của Thầy Thích Chân Quang không chỉ là những dòng chữ trên giấy mực, mà còn là những hơi thở của tâm hồn, là những tia sáng của tri thức và lòng nhân ái. Từng câu thơ, từng cảm xúc được Thầy truyền đạt như một dòng suối nhỏ, làm cho lòng người cảm thấy an lòng và sâu lắng hơn trong cuộc sống hối hả của mình.
Để hiểu rõ hơn về tác phẩm của Thiền sư Thích Chân Quang, chúng ta hãy đi sâu vào những bài thơ của ông, để khám phá và trải nghiệm hương vị tinh tế của triết lý và nghệ thuật mà Thầy đã truyền đạt thông qua từng dòng thơ.
BÀI 1: SỨC KHOẺ VÀ BỆNH TẬT
Thân từ cát bụt đến
Cát bụi sẽ gọi về
Chỉ tấm lòng thương mến
Gửi lại kháp sơn khê
BÀI 2: MỘT LẦN VÀ MÃI MÃI
Nếu một lần đã cúi đầu lạy Phật,
Mãi mãi xin được làm hạt bụi
Nơi bước chân Phật đã đi qua.
Nếu một lần nghe chuông đổ chùa xa,
Xin mãi mãi gửi lòng về cõi giác.
Ai một lần giữa dòng đời đen bạc
Vẫn không nguôi khao khát sự yêu thương,
Xin hãy đem từ ái thắp muôn phương
Để mãi mãi thiên đường cho trần thế.
Ngày xuân ấm nếu một lần có thể
Trước Phật đài nghe tiếng kệ lời kinh,
Nguyện muôn đời yêu thương hết chúng sinh
Sẽ chỉ sống quên mình cho tất cả.
BÀI 3 ĐỪNG CHỜ ĐỢI
Có những người ngày đêm ngóng đợi,
Làm ta thương vời vợi cả lòng.
Những người vợ đứng trông chồng,
Người nông phu đợi trên đồng lúa reo.
Đợi nước lớn thuyền chèo về bến,
Đợi bình minh chim đến hót ca.
Mùa xuân tràn ngập lá hoa,
Người thương người cũng như là anh em.
Có những kẻ ngày đêm chờ đợi,
Chỉ làm đời lầm lỗi nhiều hơn.
Ngập ngừng, do dự, phân vân…
Người đi khuất bóng mới thầm tiếc thương.
Đời là những nẻo đường đau khổ,
Mà thời gian sóng vỗ không nguôi.
Đạo mầu nào có xa xôi,
Gắng lòng tu tập để thôi đợi chờ.
Mùa xuân đến tự bao giờ,
Chúc nhau về với bến bờ an vui.
BÀI 4: NHỮNG HỆ QUẢ PHẢI HÓA GIẢI
Khép lại một năm cũng giật mình
Bao điều ngang trái thấy mà kinh
Nhưng vì kính Phật nên ta vẫn
Giữa bão giông lòng giữ yên bình
Chánh Pháp cho ta nhiều biết mấy
Sá gì đen bạc chút nhân tình
Nguyện ước vạn loài ngưng điều ác
Qua rồi đêm tối đón bình minh.
BÀI 5: HÃY TỰ MÌNH THẮP ĐUỐC LÊN MÀ ĐI
Đời là bóng đêm bất tận
Mắt mở nhưng chẳng thấy gì
Vây quanh tham lam thù hận
Chìm trong ích kỷ ngu si.
Hỡi những người con của Phật
Hãy tự làm đuốc cho mình
Mồi bằng ngọn đèn chân thật
Từ nguồn giáo Pháp cao minh.
Rồi ta dấn thân cất bước
Vượt qua hầm hố chông gai
Nương theo Cha Lành đi trước
Thoát ra sinh tử đêm dài.
BÀI 6: CẢM THÔNG
Ta nhìn thấy gì trong mắt nhau
Biển đời đầy ắp những khổ đau
Thương nhau cùng bước qua gian khó
Bỏ lại sau lưng những nỗi sầu.
Ta đặt tâm mình vào tâm nhau
Để niềm thông cảm rất đậm sâu
Ai cũng cần nhau điều tử tế
Đường đời chưa biết sẽ về đâu.
Còn phút giây nào trông thấy nhau
Duyên lành xin giữ đến nghìn sau
Mái chùa cõi Phật cùng nương tựa
Mơ ước một ngày thoát khổ đau.
BÀI 7: PHẬT Ở ĐÂU?
Phật mênh mông như đất trời vô tận
Nhưng lại gần như một trận mưa xuân
Phật cao xa như những đóa bạch vân
Nhưng thân thiết như đôi bàn tay mẹ.
Phật hóa thân trong từng cơn gió nhẹ
Trong nụ cười từ ái khẽ trao nhau
Là tình thương giữa đời lắm khổ đau
Là ánh sáng giữa đêm sâu heo hút.
Có những lúc ta dừng chân đôi phút
Ngắm hoàng hôn từng chút ánh chiều buông
Hoặc xa xa nghe Chùa thả hồi chuông
Như thấy Phật trên đường đời vạn nẻo.
Người thương người bao nhiêu cũng là thiếu
Người ghét người chút xíu cũng là dư
Mùa xuân nào rồi cũng đến mùa thu
Vậy xin hãy lòng từ bi mở rộng
Để theo Phật từng phút giây cuộc sống
Khi cuộc đời chỉ là mộng mà thôi.
BÀI 8: NƯƠNG THẦN LỰC CHƯ PHẬT
Con chỉ là một giọt nước của dòng sông,
Con chỉ là một đoá hồng trong vườn thắm,
Con chỉ là một hơi ấm của quê hương,
Và chỉ là một hạt bụi đường dưới chân Phật.
Xin được sống vì tình yêu thương Tổ quốc,
Xin được thở bằng ân đức của Như Lai.
Cõi trầm luân người thức giữa đêm dài,
Xin nương tựa sức thần uy cao cả.
BÀI 9: XÃ HỘI CÔNG BẰNG
Em có buồn không khi nhìn lên
Tòa nhà cao ngất ở tầng trên
Dưới kia áo rách người cúi xuống
Xin chút tình thương giữa bụi đường.
Em có chờ mong một ngày mai
Người người ai cũng giống như ai
Dù cho sai biệt về công đức
Nhưng lại chung nhau ước mộng dài.
Đã trót sinh ra kiếp con người
Tiếng khóc thường chen với tiếng cười
Chút tình nhân ái xin vun đắp
Để gió xuân về trong nắng mai.
BÀI 10 : CẢM THÔNG
Ta nhìn thấy gì trong mắt nhau
Biển đời đầy ắp những khổ đau
Thương nhau cùng bước qua gian khó
Bỏ lại sau lưng những nỗi sầu.
Ta đặt tâm mình vào tâm nhau
Để niềm thông cảm rất đậm sâu
Ai cũng cần nhau điều tử tế
Đường đời chưa biết sẽ về đâu.
Còn phút giây nào trông thấy nhau
Duyên lành xin giữ đến nghìn sau
Mái chùa cõi Phật cùng nương tựa
Mơ ước một ngày thoát khổ đau.
Những bài thơ của Thiền sư Thích Chân Quang không chỉ là những tác phẩm văn học, mà còn là nguồn cảm hứng và sự khích lệ cho mỗi người chúng ta trong hành trình tìm kiếm ý nghĩa và bình an trong cuộc sống. Qua những từ ngữ tinh tế và sâu lắng, Thầy đã chia sẻ với chúng ta những triết lý quý báu và những trải nghiệm tâm linh đáng quý.
Chúng tôi xin gửi lời cảm ơn chân thành đến quý vị đã ghé thăm trang web của chúng tôi, hy vọng rằng những thông tin và tác phẩm mà chúng tôi tổng hợp sẽ mang lại cho quý vị những trải nghiệm ý nghĩa và bổ ích. Hãy tiếp tục khám phá và tìm hiểu, để hành trình trên con đường của tri thức và tâm hồn luôn ngập tràn ánh sáng và ý nghĩa mới!
Nguồn sưu tầm
Thiền Nguyên
Mỗi ngày là một cơ hội mới để trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình. Hãy tận dụng nó và không ngừng phát triển